Phan_59
"Anh không đối với tôi như vậy, tôi sẽ không nói như vậy với anh." Lãnh Tang Thanh lập tức nói.
Niếp Tích cúi đầu, có chút suy nghĩ, sau đó trong mắt lại khôi phục sự kiên định: "Em không nói như vậy với anh, anh cũng đã làm như vậy với em."
Hiển nhiên, câu trả lời như vậy làm cho Lãnh Tang Thanh càng thêm táo úc , cô ngồi xuống ghế dài, chua sót cười cười, u oán nhìn Niếp Tích: "Tôi thật sự thật muốn biết đến tột cùng tôi thiếu các người Niếp gia cái gì, cha mẹ bị Ngân hại chết, còn tôi thì bị hai anh em các người tra tấn như vậy."
Niếp Tích ngẩn ra: "Cha mẹ em là đại ca hại chết !"
Tâm Lãnh Tang Thanh như tro tàn, căn bản không có để ý tới vấn đề của hắn, nói tiếp: "Tôi không biết anh nghe xong sẽ thương tâm cỡ nào, nhưng hiện tại tôi phải nói cảm thụ chân thật của mình cho anh biết, sở dĩ tôi ỷ lại anh, sở dĩ tôi muốn gặp anh, hoàn toàn là lưu luyến cảm giác có hình bóng Ngân ở bên cạnh. Sở dĩ nhiều năm qua tôi chỉ đến nghĩa địa có một lần, cũng không phải tôi đã không thương Ngân , thậm chí ba năm này tôi không có lúc nào là không nhớ tới anh ấy, chỉ là vì căn bản tôi không biết nên đối mặt với người tô yêu thế nào , Ngân lại hại chết cho mẹ tôi, tôi cảm thấy tôi còn yêu anh ấy, đối với cha mẹ, đối với các ca ca thực không tôn trọng, mà mỗi một lần nhìn anh tôi sẽ không có loại cảm giác tội ác này, có đôi khi tôi thích cái loại cảm giác không rõ là Ngân hay là Niếp Tích anh, nhưng không hơn. Tôi đối với thổ lộ của anh làm tôi rất sợ, lần trước ở nghĩa địa công cộng cũng vậy, lần này cũng vậy, bởi vì khi tôi trơ mắt nhìn người đối diện là anh, tôi liền cảm thấy Ngân tựa như muốn hoàn toàn ở cạnh mình! Tôi thật sự không biết làm sao, tôi thật sự sợ không tìm thấy bóng dáng Ngân bóng trên người anh!"
Yên lặng nghe Lãnh Tang Thanh nói, tuy tâm Niếp Tích càng thêm đau thương , nhưng trong ánh mắt đã có một tia cảnh giác ngoài ý muốn, hắn không có lập nói gì đó với Lãnh Tang Thanh, hai con mắt ở trong hốc mắt đã chuyển , tựa hồ xét tự hỏi cái gì đó.
Lãnh Tang Thanh cũng phát hiện Niếp Tích có chút không thích hợp, mờ mịt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu.
Hai người không nói chuyện nữa, một lát sau, Lãnh Tang Thanh đứng lên, không hỏi Niếp Tích làm sao, cũng không muốn hỏi, chính là thản nhiên nói một câu: "Thật sự không nên bỏ Tu Nguyệt, anh nhất định sẽ hối hận , chúng ta... Chúng ta về sau đừng gặp lại ."
Nói xong, một mình cô trầm trọng đi trở về bệnh viện.
Niếp Tích không đi theo cô, vẫn đứng ở tại chỗ không động như cũ, hai điều mày kiếm trói chặt, suy tư trong mắt vẫn chưa ngừng, một lát sau, hắn lấy điện thoại ra, bát thông dãy số.
"Là tôi, tìm một người cho tôi!"
Chương 116: Còn sống
Mấy ngày nay, Niếp Tích không đi tìm Lãnh Tang Thanh.
Mấy ngày nay, cảm xúc Niếp Tích vẫn thực rối rắm, không cười, nhưng tựa hồ có thể nhìn ra có chuyện gì đó làm cho hắn khẩn cấp.
Mấy ngày nay, Niếp Tích vẫn mang theo mũ lưỡi trai cùng kính râm, vành nón ép rất thấp, kính râm to làm che đi nửa khuôn mặt của hắn, đây là có dụng ý khác, hắn không muốn ai nhìn thấy mặt hắn.
Bọn hạ nhân nhìn thấy cảm xúc của hắn biến hóa, cùng với hành động của hắn, đều thực không hiểu, nhưng mà không dám hỏi nhiều, tất nhiên Niếp Tích cũng không có nói mục đích của mình ra.
"Chủ nhân, chúng tôi đang tìm người mất tích, cho tới bây giờ đã mất tích sáu người , nhưng sự tình vẫn không có tiến triển như cũ. Theo thuộc hạ biết, BABY-M là tập đoàn sát thủ toàn thế giới cao nhất, người của chúng tôi thực sự đã dữ nhiều lành ít." Một tên hắc y nhân rất cung kính bẩm báo cho Niếp Tích .
Bàn chân Niếp Tích để ở trên ban công biệt thự, tay phải giống như ngoạn phi ngoạn đùa nghịch một điếu xì gà chưa châm, bên trái trên chỗ đá là một ly hồng rượu, chén bị gió thổi "Ong ong" vang lên, trời không vạn dặm không mây, một mảnh trong sáng, nhưng mà trên mặt hắn lại không phải trong sáng như vậy.
"Lũ ngu ngốc các người, có dựa theo phân phó của tôi làm việc cũng không được sao?" Ngữ khí hắn có chút tức giận .
Hắc y nhân không nói gì, có chút khẩn trương khép lại hai chân, cúi đầu, hạ thắt lưng.
Niếp Tích bưng lên chén rượu nhấp một ngụm, có chút không kiên nhẫn tiếp theo nói: "Tôi muốn các người đi tìm người, các người lại đi bắt người, tốt nhất ở trước mặt tôi các người nên biểu hiện một chút, chỉ bằng năng lực này của các người, mười người cũng không đối phó được một người."
"Thuộc hạ vô năng." Hắc y nhân chán nản nói.
"Tiếp tục phái người đi tìm, nếu thân phận bị bại lộ, phải nhớ kỹ bảo trụ tánh mạng quan trọng nhất, tìm càng nhiều manh mối càng tốt, hơn nữa nói được càng nhiều càng tốt." Niếp Tích lại phân phó nói.
Tất cả đều là cố ý làm chi , hắn biết rõ lấy những thục lực của thủ hạ mình ra, muốn so với sát thủ xuất thân từ BABY-M rất kém nhiều, biện pháp hữu hiệu mà nhanh nhất chính là, kinh động bọn họ, làm cho bọn họ tìm đến hắn.
Hắc y nhân lui ra, hắn tiếp tục ngắm nhìn phương xa, đôi mắt dưới kính râm tràn ngập buồn bã vô tận, đoạn thời gian gắn 3 năm trước , lặp lại trong đầu hắn.
"Đại ca, anh thật sự còn sống không... Nhưng mà anh vì sao..." Hắn thở dài một tiếng, trong giọng nói bao hàm rất nhiều chua xót.
--------------------
Quả nhiên không ngoài dự liệu.
Ba ngày sau vào một buổi chiều, Niếp Tích đang trên đường đi xuống bãi đỗ xe, bãi đỗ xe yên tĩnh thần kỳ, xa xa chỉ có một người, đứng sau xe cầm điện thoại, tuy rằng là trốn Niếp Tích, nhưng Niếp Tích thực sắc bén phát hiện hắn qua kính thủy tinh, người theo dõi mình.
Cơ hội tới .
Niếp Tích làm bộ dường như không có việc gì, tiếp tục đi về phía xe của mình, sắp đến lúc, gọi người thu hồi điện thoại, mở ra cửa xe bên cạnh, chui vào, khởi động ô tô.
Niếp Tích thực tự nhiên mở cửa xe, ngay cả nhìn cũng không có nhìn bên cạnh xe, dùng cái chìa khóa khởi động động cơ, sườn mắt ngắm bên cạnh một chút, phía sau xe đã đi tới, lại khẩn cấp quay đầu một cái, ngang ở trước Niếp Tích .
Niếp Tích chút không có kinh hoảng, khóe môi giương lên, cười lạnh một chút, ngay sau đó chỉ cảm thấy đầu có một vật cứng để gáy mình, không cần phải nói, trong xe có một người, đang bị dí súng.
Tất cả động tác biên độ rất nhỏ, lại lợi dụng tất cả chướng ngại vật rất tốt đem cả bốn phía bãi đỗ xe theo dõi gắt gao, căn bản nhìn không ra trong xe đến tột cùng đã xảy ra cái gì.
Niếp Tích vừa muốn quay đầu, lại bị súng để ở trể mặt đỉnh, phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng: "Lần sau còn dám quay đầu, ta nhất định nổ súng, đem hai bàn tay để ra ngoài, mau!"
Niếp Tích thực nghe lời, ngoan ngoãn đem hai tay để ra bên ngoài.
"Vì sao gọi người theo dõi BABY-M? Ngươi đến tột cùng có mục đích gì?" Giọng nói giờ phút này cương ngạnh lên, đối diện che ở trước mặt trong xe mình, một người khác cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh.
"Ta nghĩ nói cho các ngươi, chủ thượng các người đã chết." Niếp Tích bình tĩnh nói.
Hắn muốn nhìn phản ứng của người này, tuy rằng lúc trước điều tra qua BABY-M vài năm nay vẫn có nhiệm vụ như cũ, liền chứng minh còn người tồn tại phân phối nhiệm vụ, nhưng nhắc tới cá nhân có phải đại ca hay không, đại ca có phải còn sống hay không, hắn cũng không phải hoàn toàn có thể xác định.
Người kia tựa hồ sợ run một chút, sau đó vang lên một trận cười lạnh, trong tiếng cười có chứa hương vị hèn mọn, nhưng ngữ khí vẫn không có độ ấm như cũ: "Tuy rằng ta không biết ngươi nói như vậy là có mục đích gì, nhưng ta khuyên ngươi lần sau có diễn nên có cái lý do thật tốt, chủ thượng đại nhân vài ngày trước mới hạ nhiệm vụ, hiện tại vẫn sống tốt như cũ , nói mau đến tột cùng ngươi là loại người nào, đến tột cùng muốn làm gì, còn dám nói bậy, ta lập tức bóp cò súng !"
Nghe thấy mấy câu này, Niếp Tích gắt gao nhắm lại hai mắt, một bộ thoải mái, tưởng niệm đại ca lại nảy lên trong lòng, nhưng cũng dĩ vãng bất đồng, mỗi lần nghĩ đến đại ca, trong lòng sẽ đau, nhưng lần này sẽ không đau , tất cả đều là một loại mãnh liệt vui sướng, biết đại ca quả nhiên còn sống, hắn cảm giác được mình giống như được đầu thai lại.
"Ta muốn gặp chủ thượng các người!" Hắn khẩn cấp nói.
Người phía sau không để ý đến Niếp Tích, hiển nhiên hắn đã không kiên nhân với kiểu nói chuyện vòng vo của Niếp Tích, bọn họ thân là cao nhất sát thủ, cũng sẽ không cho phép đối phương có cơ hội kéo dài thời gian.
"Ta nói lại một lận cuối, trả lời vấn đề của ta." Hắn dí khẩu súng, nghiêm túc cảnh cáo Niếp Tích.
Niếp Tích không muốn cùng hắn động võ, thật vất vả chờ có manh mối, không đợi người ở phía sau phản ứng, hắn nhanh chóng thu tay, bỏ mũ và kính râm.
Tuy không quay đầu, nhưng người ở đằng sau đã rất rõ ràng thấy được tướng mạo Niếp Tích qua kính, hoảng sợ, súng để sau người Niếp Tích thu về, vẻ mặt lộ ra ngạc nhiên, đối diện người trong xe thực ngây ngẩn cả người, mở cửa xe, chạy nhanh tới.
Tuy rằng hai người gặp được người có khuôn mặt giống chủ thượng mình như đúc, nhưng tính cảnh giác rất cao , bọn họ ở BABY-M đều học qua thuật dịch dung, bất quá cho tới bây giờ chưa thấy ai có thể cải trang giống như thế.
Niếp Tích không có phản kháng, một người dùng súng chỉ vào hắn, một người khác cẩn thận rất tìm dấu vết dịch dung rất nhỏ trên khuôn mặt hắn, nhưng chút không có tìm được, đây căn bản chính là một khuôn mặt thật rất sinh động, thậm chí ngay cả dấu vết chỉnh dung cũng không có.
*chỉnh dung có thể nghĩ là thẩm mĩ
Hai người đã không có cảnh giác, đã không có kinh ngạc, hoàn toàn mờ mịt .
Niếp Tích vung cánh tay lên, đẩy người cầm súng ra, có một phen túm áo người đó vào trong xe, hai mắt tràn ngập vạn phần lo lắng.
Không đợi Niếp Tích mở miệng, người không bị hắn tùm lấy chạnh nhanh cầm điện thoại, vội vàng lớn tiếng nói với điện thoại: "Thông báo chủ thượng đại nhân, chúng tôi phát hiện một người giống ngài như đúc, anh ta muốn gặp chủ thượng đại nhân."
Chương 117: Ruột rỗng
"Bên ngoài còn có bệnh nhân không?" Lãnh Tang Thanh lãnh đạm nói một câu.
Trợ lý thực tập ân cần, chạy nhanh đi ra ngoài cửa, cố ý cẩn thận tuần tra một lần, trở về nói cho Lãnh Tang Thanh: "Bác sĩ Lãnh, đã không còn."
Đem bệnh án của bệnh nhân cuối cùng sửa lại một chút, việc xong rồi, Lãnh Tang Thanh thầm thở một hơi dài, đứng lên xoay cái vòng eo mềm mại, chậm rãi đi thong thả đến bên cửa sổ, có chút suy nghĩ nhìn bên ngoài.
Khó được có một hồi rảnh rỗi, nhưng Lãnh Tang Thanh cũng không hy vọng như vậy, bởi vì chỉ cần có một chút rảnh rỗi, cô sẽ cảm thấy mình thật cô đơn, trong lòng luôn có một cỗ xao động, không thể nói rõ là vì sao, cảm thấy tựa hồ có một chuyện gì đó xảy ra, nhưng không biết là tốt hay xấu.
Rất nhiều ngày qua Niếp Tích không thấy, điện thoại và tin tức cũng không có, xác thực, điều này làm cho Lãnh Tang Thanh thực không quen, chuyện này đối với cô có chút lệch hướng, mấy ngày nay, cô vẫn buồn bực không vui.
Một người bồi mình ba năm, mỗi ngày đều cùng một chỗ, hiện tại đột nhiên liền mất tiêu, thậm chí có cảm giác mất đi hắn, Lãnh Tang Thanh cảm thấy không điều chỉnh được trái tim.
Là cô nói lời cương ngạnh như vậy, là cô đuổi hắn đi, hiện tại lại muốn thấy hắn...
Lãnh Tang Thanh tự giễu cười khổ một tiếng.
Lấy điện thoại ra nhìn nhìn, hơn ba mươi điều kia chưa xóa là trò chuyện ghi lại tám ngày trước, ngón tay cô ấn nút "Cắt bỏ" , nhưng mà ở chữ "Xác định cắt bỏ" cô lại do dự ở, thế rồi lại ấn nút "Hủy bỏ" .
"Hiện tại anh ta có thể đang đuổi theo Tu Nguyệt không..." Trong lòng cô thở dài, sao đó lấy ra số điện thoại của Tu Nguyệt, gọi qua.
Điện thoại truyền đến đối phương đã kêu lên tiếng không có tin hiệu, lập lại hai lần, cô cúp điện thoại, xem ra Tu Nguyệt không muốn liên lạc với những người trước đây , trên mặt Lãnh Tang Thanh vô cùng mất mát.
Tất cả đều biến mất, tất cả những người trong quá khứ của cô , có chuyện liên quan , tất cả đều không còn bên cô, thật giống như chưa từng cô chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ tất cả những mạng người trước đây cũng trở thành mộng sao?
Xa xa ngoài của là cỏ, có bệnh nhân chống gậy đi bộ, thấy được một màn này, trong ba năm nhiều điểm giọt giọt, ở Lãnh Tang Thanh trong đầu chậm rãi hiện lên.
Lúc trước Ngân rời đi, hơn nữa Niếp Ngân đã thừa nhận là kể thù giết cha mẹ cô, làm cho tâm cô bị đả kích, đau đến không muốn sống, kỳ thật Niếp Tích như người gậy, vẫn ở lại cái nơi thương tàn này, cẩn thận chiếu cố cô, mà hiện tại cô sống tốt sao? Đã muốn không cần gậy nữa sao? Cô hi vong người ở bên mình không phải Niếp Tích, mà là Niếp Ngân, bởi vì không có hắn cô mới trọn vẹn, có hắn, tâm cô mới có thể đầy đủ, giờ phút này vết sẹo ở trái tim cô lại có đau đớn, chưa từng có luyến ái qua cô, thật sự cảm nhận được tình yêu có lực sát thương.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Lãnh Tang Thanh lại hồng nhuận lên, nhưng biểu tình trên mặt đã không hề là thương cảm, rối rắm, mà là càng còn nhiều mỏi mệt, ẩn nhẫn.
"Chúng ta... Đi ra ngoài tán tản bộ đi." Trợ lý thực tập là một cô gái nhỏ, cô nhìn thấy cảm xúc của Lãnh Tang Thanh mấy ngày nay không đúng, muốn cô vui vẻ trở lại.
"A!" Lãnh Tang Thanh sửng sốt, lập tức ngừng suy nghĩ, quay đầu nói: "Một hồi nữa có khả năng còn có thể có bệnh nhân đấy."
"Sẽ không , lúc này trên cơ bản sẽ không còn người đến , đi thôi! Đi thôi!" Trợ lý lôi kéo Lãnh Tang Thanh cánh tay, cùng nhau đi ra ngoài cửa.
Dọc theo đường đi líu ríu, bất tri bất giác đi tới khu vườn đào...
Lá cây đều đã rơi xuống, còn sót lại phiến lá khô, nhìn cây sơ xác, một mảnh lại một mảnh.
Lãnh Tang Thanh đi tới phiến lá khô phía trước, đau lòng nhìn nó, trợ lý bên cạnh vẫn như cũ không ngừng nói, nhưng Lãnh Tang Thanh tựa hồ nghe không đến một câu, nhìn phiến lá khô một hồi, nàng đi tới thân cây , dùng sức lắc lư, nhưng thân cây tráng kiện căn bản không động.
Nàng không buông nó, bỏ thêm một phen kính lại phụ giúp thân cây, phía sau trợ lý nhìn ra ý cô, tuy cảm thấy không hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều, đi đến bên cạnh cô, hỗ trợ cùng nhau lắc thân cây.
Cho dù hai người làm cách gì thì nó cũng không động, cuối cùng vẫn là ở đột nhiên có một trận gió thổi tới, phiến lá cây lung lay sắp đổ kia mới hạ xuống, rơi xuống các ghế dài.
Tiểu trợ lý sôi nổi đi rồi đi tới, nhặt lên phiến lá khô , lại cao hứng phấn chấn trở lại bên người Lãnh Tang Thanh: " Bác sĩ Lãnh, cô muốn nó sao?"
Lãnh Tang Thanh miễn cưỡng cười cười, lấy qua chiếc lá khô, lại lập tức ném xuống đất, nhiều chiếc lá khô lẫn vào nhau.
"Thật vất vả lấy được , vì sao lai muốn ném xuống?" Tiểu trợ lý thực không hiểu hành động của Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh dài thở dài một hơi, thản nhiên đáp lại một câu: "Tôi... sợ nó cô đơn."
Tiểu trợ lý không thể hiểu nổi, bất đắc dĩ nhún vai, lấy tay phủi chiếc ghế, sau đó ngồi xuống, tựa hồ vẫn như cũ không có cách nào khiến Lãnh Tang Thanh vui vẻ .
Lãnh Tang Thanh cũng hiểu được ý của cô, nhưng cũng thực bất đắc dĩ, chiếc ái màu trắng có khả năng vì vẫn đề thời tiết mà nó trở nên có chút loang lổ , và trong trí nhớ của cô cái cảnh tượng kia chiếc áo dài càng thêm gần , kinh ngạc nhìn chiếc áo dài, không tự giác mà nghĩ đến cảnh tượng tràn ngập cây anh đào kia.
Đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, lúc trước Niếp Tích đưa đến chiếc áo dài, giống như không phải là thuần trắng ...
--------------------
Chạng vạng thời gian.
Niếp Tích cùng hai tên sát thủ khác chờ ở chỗ đã định, đây là một có vẻ khá ẩn nấp, nơi này là chỗ tổ chức BABY-M ở các nơi trên toàn thế giới đều chính là nơi bọn họ tập trung.
Hai người bên cạnh giống hai pho tượng, đứng ở phía sau Niếp Tích vẫn không nhúc nhích, hai tay Niếp Tích để trong ở túi quần, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, vạn loại suy nghĩ tất cả đều loạn lên trong đầu hắn, ba năm không gặp, hắn có nhiều lời nói với đại ca, bất quá chuyện quan trong nhất là đại ca còn sống.
Phi cơ trực thăng dần dần xuất hiện ở tại trên trời, tốc độ rất nhanh, không lâu xuất hiện trên đầu Niếp Tích, nhất thời trong lúc gió cuốn mây tan, thổi góc áo Niếp Tích vang lên tiếng "A a", tóc loạn thành một đoàn, nhưng không chút nào không hề có thể động đến cấp bách trong lòng hắn.
Chậm rãi hạ xuống, cửa khoang thuyền mở ra, mấy cô gái đi ra mở của, nhìn thấy Niếp Tích có chút sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Chủ thượng đại nhân có chuyện quan trọng hơn, cần ở lại chỗ này."
Sau đó cô gái ra ý mời hắn Niếp Tích, ý bảo hắn đi lên.
Niếp Tích theo sau một cái bước xa nhảy đi lên, không nói 1 câu.
Phi cơ trực thăng chậm rãi bay lên, hướng tới ánh sáng, cấp tốc bay tới.
Chương 118: Gặp lại
Không rõ kinh độ và vĩ độ lắm, tổ chức BABY-M dừng chân tại một cái cái đảo nhỏ không người, đảo này thậm chí tên cũng còn không có.
Thành phiến cây, lần lượt thay đổi lân thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít), núi thấp phập phồng, bốn phía đều là biển vô tận... Tất cả điều kiện của thiên nhiên tạo nên một thế giới sân huấn luyện sát thủ cao nhất, có lẽ cảnh sắc còn để cho người sau, nhưng bất luận là rời đi hay là đến vì nhiệmvụ , ai ai đi qua nơi này sẽ nhớ mãi, nơi không kém gì địa ngục.
Một đám trại doanh giống như mật, như tơ chằng chịt cùng một chỗ, tập trung quay xung quanh ở một kiến trúc hai tầng bên cạnh, tuy rằng từ bên ngoài nhìn qua cũng không có xa hoa, nhưng bên trong trang trí lại trang hoàng cực kỳ xa xỉ, hơn nữa nơi này có ẩm hồng rượu vô cùng quý, cơm ở đây có đủ mĩ thực, tất cả đều chính là bồi bổ người luyện tập để huyến luyện thành sát thủ giỏi nhất, giảm bớt áp lực tâm lý, nhưng thật sự từng áp lực của sát thủ nơi này so sánh ra ngoài, thì nhưng chỗ khác chỉ nhỏ như sợi tóc.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian